Chương 81: Chương 81

Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Mặc Ngôn Mộc

21.549 chữ

23-07-2023

Ngụy Như là một cô gái trẻ, còn là một cô gái trẻ mới 23 tuổi, học tập hội họa từ nhỏ, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể làm nhà thiết kế vàng của Lan Liên Phường, có thể thấy thiên phú thiết kế của cô rất mạnh.

Lúc trước khi Thời Phi du lịch khắp thế giới, gặp được Ngụy Như đang du học ở nước A, sau đó lại quen Phương Hạo Chu, Doãn Tử Bác, vì thế cùng nhau sáng lập nên thương hiệu thời trang Lan Liên Phường này.

Ngụy Như là cô gái duy nhất trong đám người bọn họ, biệt danh Lò vi sóng của cô là Phương Hạo Chu đặt, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Ngụy Như khi còn nhỏ dậy thì muộn, khi những bé gái khác nảy nở ngực, cô vẫn bằng phẳng, Phương Hạo Chu liền đặt biệt danh Lò vi sóng cho cô.

Sau đó nghe nói Ngụy Như cũng tranh đua, tuy dậy thì muộn, nhưng sóng sau xô sóng trước, hiện tại dáng người trước lồi sau cong, tuyệt đối là loại hình chị đại gợi cảm.

Đương nhiên những việc này là chuyện xảy ra trước khi quen biết Thời Phi.

Hiện tại mấy người bọn họ gọi cô là Lò vi sóng không phải vì dáng người của cô, mà là bởi vì tính cách, nhiệt tình nóng nảy như lò vi sóng, dường như có thể thiêu nướng người khác.

Ngụy Như chẳng những là thiết kế vàng của Lan Liên Phương, mà còn là nữ thần của mọi người trong Lan Liên Phường.

Theo danh tiếng càng ngày càng lớn của Lan Liên Phường, biệt danh Lò vi sóng này chỉ có mấy người bọn họ lén gọi với nhau mà thôi.

Hôm nay Ngụy Như mặc một bộ vest màu trắng, thoạt nhìn khôn khéo giỏi giang, mái tóc nâu cuộn sóng để xõa sau lưng, chân đi đôi giày cao gót màu trắng 7 phân, trên người toát ra toàn bộ khí chất bạch lĩnh mỹ.

(người phụ nữ công sở thành đạt)

Ngụy Như vén mái tóc trước ngực ra sau đầu, ưu nhã trí thức nói: "Chào mọi người, tôi là nhà thiết kế của Lan Liên Phường, tôi tên Ngụy Như."

Lý Hồng dẫn đầu hoan nghênh, sau đó mọi người đều lần lượt tự giới thiệu, Ngụy Như tiến lên bắt tay từng người một.

Ngụy Như lại đi tới cạnh Giang Dục, sau khi bắt tay, Giang Dục hỏi: "Thiết kế Ngụy, Lan Liên Phường các cô có Hán phục nam không? Tôi cảm thấy cái bộ trên người tôi không hề tiên khí chút nào." Dù sao y thấy bộ quần áo trên người mình thật xấu.

"Đương nhiên là có.

Nhà thiết kế Evey của chúng tôi đặc biệt am hiểu Hán phục nam.

Anh có thể lên trang web của chúng tôi để xem kiểu dáng, nhưng Hán phục của Lan Liên Phường chỉ nhận đặt trước.

Đương nhiên anh đẹp trai nên tôi có thể cho anh một slot." Ngụy như nói đùa đáp lại.

Khi Điền Tư Hàm nhìn thấy Ngụy Như, đôi mắt giống như sắp dán lên người đối phương, nhà thiết kế vàng của Lan Liên Phường đấy, trang phục cô thiết kế nhiều lần tham gia tuần lễ thời trang, nhiều lần lên trang bìa tạp chí 《Sắc đẹp phụ nữ》, đây chính là mục tiêu cô theo đuổi cả đời.

Khi Điền Tư Hàm năm được tay đối phương, kích động run cả tay, không biết phải nói gì: "Chào Ngụy, Ngụy lão sư, tôi tên Điền Tư Hàm, tôi cực kỳ thích cô."

Ngụy Như gật đầu: "Nhưng tôi nghe nói thần tượng của cô là Evey."

Điền Tư Hàm có chút ngượng ngùng nói: "Thần tượng của tôi là Evey, nhưng tôi cũng thích thiết kế của ngài."

Ngụy Như liếc nhìn Thời Phi bên cạnh một cái, nói: "Tôi thấy cô kích động đến mỗi cũng run lên rồi kìa, cô nhìn thấy tôi đã kích động như thế này, vậy nếu nhìn thấy thần tượng Evey của cô thì sẽ kích động tới mức nào nhỉ."

Hai mắt Điền Tư Hàm sáng lên: "Tôi tôi tôi tôi có thể có cơ hội nhìn thấy Evey lão sư sao? Tôi không dám tin."

Ngụy Như: "Có thể nghĩ, thế giới này rất nhỏ, nói không chừng Evey lão sư đang ở ngay bên cạnh cô ấy chứ."

Sau đó nhìn về phía Thời Phi hỏi: "Cậu nói đúng không, Thời Phi."

Thời Phi sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười nói: "Không sai, nói rất có lý.

Trái đất hình tròn, sẽ có cơ hội gặp gỡ."

Lúc này Ngụy Như đi tới trước mặt Thời Phi, vươn tay nói: "Thời Phi, tôi theo dõi cậu đã lâu, tôi cũng là fan của cậu."

Thời Phi vươn tay ra bắt tay: "Cảm ơn." Thôi đi, cô mà là fan của tôi á.

Sau đó trên tay liền truyền tới một lực đạo, sao Lò vi sóng còn ám hại người như vậy.

Ngụy Như: "Thời Phi cậu còn nhỏ mà đã có rất nhiều tài như vậy, vừa biết đánh đàn vừa biết vẽ tranh, còn biết cả ca hát chơi cờ nữa, không biết có biết thiết kế không nhỉ?"

Điền Tư Hàm khích lệ: "Thời Phi lão sư cũng rất có thiên phú thiết kế, cô xem bộ Hán phục cậu ấy mặc trên người hôm nay đi, chính là cậu ấy tự thiết kế đấy, Hán phục trên người mấy bọn tôi cũng là do cậu ấy làm ra.

Tôi thật không dám tin đây là tác phẩm của một người mới học làm ra."

Thời Phi lại lần nữa sờ sờ cái mũi, không có nói nữa.

Đôi mắt thâm thúy của Cố Việt Trạch híp lại, nhìn động tác nhỏ này của Thời Phi.

Bên kia Ngụy Như cũng quay đầu bắt tay với Cố Việt Trạch đứng ở xa, Cố Việt Trạch đơn giản ngắn gọn giới thiệu: "Cố Việt Trạch."

Ngụy Như thấy người này lạnh như băng, sau khi bắt tay với đối phương, liền bắt đầu nói tới chủ đề hôm nay cô tới.

Giao bộ Long Phượng trình tường cho người đạt nhân khí vương lần thi đấu này.

Long Phượng Trình Tường là hai bộ quần áo, một bộ long một bộ phượng, tay nghề rất phức tạp, tất cả đều làm thủ công, làn váy dài tới 12 mét, mặc trên người có vẻ vô cùng đẹp mắt tươi vui.

Bình thường trang phục màu đỏ mang ý nghĩa đặc biệt như vậy rất thích hợp dùng cho kết hôn.

Thực tế, những khách hàng mua hai bộ Hán phục này trước kia đúng là dùng trong hôn lễ truyền thống của nước H.

Vốn dĩ chương trình định ai thắng thì lấy hai bộ quần áo này làm phần thưởng cho người đó, kết quả bọn họ tổ đội hai người thắng, đương nhiên phải mỗi người một bộ.

Vấn đề lúc này là, một bộ long một bộ phượng, làm thế nào để chia cho hai người đàn ông đây.

Cố Việt Trạch và Thời Phi, một người là kim chủ một người là người kim chủ muốn theo đuổi, đạo diễn ngụy cũng không biết ai công ai thụ, chia thế nào đây? Không cẩn thận một cái liền đắc tội với hai người.

Dư Văn Văn nói đùa: "Hay là hai người nhường bộ phượng hoàng kia cho tôi, về sau tôi gả chồng, sẽ miễn tiền mừng cưới cho hai người."

Thời Phi cười trả lời: "Mơ đi."

Giao bộ Hán phục phượng hoàng kia cho Cố Việt Trạch, ôm bộ Hán phục long ở trong tay nói: "Cứ quyết định như vậy đi."

Đáy mắt Cố Việt Trạch lóe qua cưng chiều nói: "Được."

Ghi hình xong, Ngụy như mời mọi người ăn cơm, vốn dĩ đã tới giờ cơm chiều, đương nhiên mọi người sẽ nể mặt cô.

Dù sao Lan Liên Phường là thương hiệu thời trang trong nước không thể coi thường, minh tinh bọn họ thường xuyên cần các thương hiệu tài trợ tham gia hoạt động.

............

Mọi người thay đổi quần áo bình thường, lựa chọn đi tới một nhà hàng Nhật.

Nhà hàng Nhật này không khí khá tốt, tới nơi này tiêu phí cũng toàn là người có tiền, cho dù nhìn thấy minh tinh cũng sẽ không làm ra việc quá thất lễ.

Các khách mời và đạo diễn Ngụy cùng Ngụy Như ngồi chung một bàn, nhân viên công tác ngồi ở bàn khác.

Sự sùng bái của Điền Tư Hàm đối với Ngụy Như quả thực có thể dùng mắt thường để thấy được, lúc ăn cơm còn thường xuyên ngẩng đầu nhìn đối phương một chút.

Ngụy Như nói: "Tư Hàm, cô còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nghi ngờ cô yêu thầm tôi đấy."

Điền Tư Hàm bị nói có chút ngượng ngùng.

Mọi người đều gọi những món mà mình yêu thích, lại gọi thêm hai món chính, cuối cùng lại gọi thêm chút rượu sake.

Nhân viên phục vụ chia cho mỗi người một cái chén, dùng để uống rượu sake.

Thời Phi nhìn thấy rượu kê liền chậc một cái, cầm lấy bình rượu sake muốn rót cho mình một chén.

Kết quả một bàn tay vươn ra ngăn cậu lại, Cố Việt Trạch lấy mất bình rượu trong tay cậu, gương mặt đẹp trai lạnh lùng nói: "Em còn nhỏ, không thể uống rượu."

Thời Phi: "Tôi không nhỏ, tôi đủ 18 tuổi rồi."

Cố Việt Trạch nói: "Vẫn còn nhỏ."

Giang Dục gật đầu nói: "Không sai không sai, chẳng may cậu uống say bị chụp được, lên hot search, đến lúc đó không biết đám truyền thông lại viết như thế nào, nói không chừng nói đám người chúng ta dung túng cho cậu uống rượu ấy chứ."

Thời Phi nhìn hai người đàn ông bên trái phải, một người còn chưa theo đuổi được đã bắt đầu quản lý mình, một người là muốn khi sư diệt tổ hay là thế nào đây? Dám quản lý cả sư phụ.

Thời Phi lại nghĩ cách uống rượu, nhưng không tránh được bị Cố Việt Trạch cướp mất chén rượu, hắn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: "Làm phiền lấy cho một chai sữa Canxi AD."

Ngụm rượu trong miệng Giang Dục thiếu chút nữa bị sặc ra, đúng là tàn nhẫn, y cùng lắm chỉ muốn cho sư phụ uống nước trái cây mà thôi, cái tên này liền bày ra cả sữa Canxi AD.

Thời Phi ngoài mặt không phản đối, dưới chân lại giẫm mạnh lên chân Cố Việt Trạch, cái tên này.....cố tình đúng không.

Mặt Cố Việt Trạch không hề lộ ra chút đau đớn nào, mà đạo diễn Ngụy lại đầy ủy khuất nói: "Thời Phi, cậu đừng giẫm nữa, cậu có oán thù gì với tôi thì cứ nói thẳng, còn giẫm nữa thì ngón chân tôi sẽ đứt ra đấy." Cho dù cậu là người kim chủ ba ba muốn theo đuổi, cũng không thể như vậy được.

Vị trí đạo diễn chương trình này của ông quá khó khăn.

Thời Phi: "......"

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, trong lúc ăn uống, mọi người phát hiện Ngụy Như còn thân thiện hơn so với tưởng tượng, cũng không kiêu ngạo lạnh lùng như lời đồn bên ngoài.

Dùng cơm được một nửa, sau khi đã quen thuộc hơn một chút, tính tò mò của Điền Tư Hàm nghẹn cả một ngày cuối cùng không nhịn được nữa, vừa rót rượu cho Ngụy Như vừa hỏi: "Ngụy Như lão sư, tôi có thể hỏi ngài một chút không, tôi nghe nói Lan Liên Phường là do ngài, Evey lão sư, chủ tịch Phương và phó chủ tịch Doãn cùng nhau sáng lập, lúc trước làm sao các vị nghĩ tới sáng lập Lan Liên Phường vậy?"

Điền Tư Hàm đối với Evey và Ngụy Như hoàn toàn là fan hâm mộ, tò mò về quá trình gây dựng sự nghiệp của thần tượng mình cũng là bình thường.

Trong đầu Ngụy Như nhớ lại hồi ức năm đó, Điền Tư hàm thấy cô không trả lời, mau chóng nói: "Nếu ngài cảm thấy không tiện, coi như tôi không hỏi."

Ngụy Như cười nói: "Cũng không có gì không tiện, chỉ là nói ra, có lẽ cô sẽ phải định nghĩa lại về thần tượng của mình mà thôi."

"Hả?" Điền Tư Hàm kinh ngạc, cái này lại càng khiến cô tò mò.

Ngoài Thời Phi và Cố Việt Trạch ra, những người khác đều đang dựng lỗ tai, dù sao Lan Liên Phường sau khi thành lập đã nhanh chóng nổi tiếng, những nhân viên nòng cốt của công ty đều là người mới tốt nghiệp đại học, mọi người khó tránh khỏi sẽ có chút tò mò.

Ngụy Như uống cạn chén rượu sake trong tay, sau đó nói: "Tôi và Phương Hạo Chu quen biết nhau từ nhỏ, chuyện này báo chí cũng đã nhắc tới trước đây, không biết các vị có biết việc này không?"

Điền Tư Hàm gật đầu: "Biết, tôi còn nghe nói hai người giao hẹn cùng nhau thi đại học Công nghệ nước M.

Sau đó chủ tịch Phương 18 tuổi liền thi đậu đại học Công nghệ nước M, 20 tuổi liền tốt nghiệp thạc sĩ tài chính, là thạc sĩ trẻ tuổi nhất của đại học Công nghệ, nhưng Ngụy Như lão sư thì không đỗ đại học Công nghệ, liền học đại học Eikuni nước Y."

Ngụy Như gật đầu tiếp tục nói: "Tôi nhận được phiếu nhập học trường Đại học Công nghệ muốn hơn cậu ta 1 năm, đồng thời tôi cũng nhận được phiếu nhập học Eikuni, vốn dĩ tôi quyết định học đại học Công nghệ, sau đó lại đi tới nước M cãi lộn với Phương Hạo Chu một trận, trong cơn tức giận tôi liền chọn đại học Eikuni của nước Y."

Điền Tư Hàm cảm thán, học bá đúng là học bá, dưới sự tức giận liền đi đại học Eikuni, đó chính là một trong 10 trường đại học hàng đầu nhất thế giới, nói ra dễ dàng như vậy.

"Doãn Tử Bác học sớm hơn tôi một năm, khi tôi vừa vào trường, cái tên Doãn Tử Bác kia đánh cược với người ta nói sẽ theo đuổi được tôi trong một tuần, sau đó bị tôi biết được việc này, tôi đang định đánh cậu ta một trận thì Evey xuất hiện.

Evey nói tôi còn đang đi học, đánh nhau ảnh hưởng tới việc học của tôi, cậu ta nói giúp tôi đánh Doãn Tử Bác một trận cho hả giận, tiền đề là xong việc tôi phải đáp ứng cậu ta một việc.

Tôi liền đồng ý."

"Hai ngày sau, Doãn Tử Bác bị đánh cho mặt mũi bầm dập sưng vù, Evey cũng gửi tin nhắn tới nói đã xong việc.

Điền Tư Hàm hỏi: "Phó chủ tịch Doãn bị Evey lão sư đánh?"

Ngụy Như nói: "Không phải, là Phương Hạo Chu đánh, cái tên đó nói chuyện Doãn Tử Bác cá cược với người khác cho Phương Hạo Chu biết, hắn ngồi máy bay suốt đêm bay tới nước Y đánh người, mọi người nói xem thằng nhóc đó đủ âm hiểm đúng không?"

Điền Tư Hàm cười nói: "Có một chút." Còn có chút đáng yêu nữa, không hổ thần tượng cô nhìn trúng.

Ngụy Như lại uống một chén rượu sake nói: "Còn không chỉ như vậy, Doãn Tử Bác và Phương Hạo Chu cũng không biết việc này là Evey ở phía sau thúc đẩy, Doãn Tử Bác từ nhỏ học cách đấu còn bị thua Phương Hạo Chu, cảm thấy thật mất mặt, nghĩ muốn tìm Phương Hạo Chu đánh một trận tìm lại mặt mũi.

Lúc này Evey lại tìm tới hắn, cậu ta đánh cược với Doãn Tử Bác, nói giúp hắn đánh Phương Hạo Chu một trận, tiền đề là xong việc cần đáp ứng cậu ta một việc, Doãn Tử Bác cũng đồng ý."

"Sau đó Evey lại chạy đi tìm Phương Hạo Chu nói muốn đánh hắn một trận báo thù cho Doãn Tử Bác, cũng đánh cược với Phương Hạo Chu, nếu hắn thắng, Evey sẽ làm một chuyện cho Phương Hạo Chu, còn nếu hắn thua, thì hắn phải đáp ứng Evey một chuyện.

Cuối cùng, các vị đoán xem, Evey đánh cho Phương Hạo Chu một trận, đánh cho bầm dập mặt mũi.

Đồng nghĩa với việc Phương Hạo Chu và Doãn Tử Bác đều bại dưới tay Evey, phải làm một việc cho cậu ta, đương nhiên kể cả tôi nữa."

Điền Tư Hàm khiếp sợ: "Nói cách khác Evey lão sư dùng một sự kiện đánh cược với ba người các vị, còn thành công bắt được cả ba người."

Lý Hồng tổng kết nói: "Nói như vậy Evey lão sư đúng là thông minh, nhưng sao các vị lại dễ dàng đồng ý đánh cược với cậu ta như vậy?" Nếu không đồng ý đánh cược, thì cũng không có những chuyện sau đó.

Ngụy Như đặt mạnh cái chén lên bàn, nói: "Bởi vì vẻ ngoài của Evey quá có tính lừa gạt, ai nhìn cậu ta cũng sẽ không cảm thấy sẽ thua cá cược với cậu ta."

Lúc trước Evey cũng chính là Thời Phi mới 14 tuổi, đánh cược với một đứa trẻ 14 tuổi, bọn họ đều không nghiêm túc, làm sao nghĩ được cuối cùng còn thua một thằng nhãi ranh như vậy.

Cuối cùng thằng nhãi này dẫn bọn họ một tay sáng lập nên Lan Liên Phường, qua mấy năm phát triển trở thành thương hiệu thời trang cao cấp.

Điền Tư Hàm nghĩ: "Cô nói vẻ ngoài của Evey lão sư rất có tính lừa gạt, là chỉ cậu ấy có vẻ ngoài rất thành thật sao?"

Ngụy Như nhìn Thời Phi, cười nói: "Không phải, là vẻ ngoài quá đẹp trai, đẹp trai giống như Thời Phi ấy, khiến người ta mất cảnh giác."

Ngụy Như nói xong lại rót cho mình một chén rượu, muốn tiếp tục uống.

Lúc này Thời Phi lấy chén rượu trong tay cô, nói: "Đừng uống nữa, con gái uống nhiều rượu như vậy làm gì."

Nói xong định tự mình uống, kết quả nửa đường lại bị người cướp mất, Cố Việt Trạch ngăn cản nói: "Đã nói em không được uống rượu."

Đặt chén rượu kia sang một bên, lại lấy ống hút chọc vào chai sữa Canxi AD đặt trước mặt Thời Phi.

Thời Phi: "......" Hay là hiện tại cậu liền từ chối Cố Việt Trạch nhỉ.

Ngụy Như đang ăn dở thì muốn đi toilet, mọi người đều tiếp tục ăn uống nói chuyện phiếm.

Điền Tư Hàm nhìn bóng dáng Ngụy Như rời đi, không khỏi hâm mộ nói: "Trước kia tôi cho rằng Ngụy lão sư là một người rất kiêu ngạo lạnh lùng, không ngờ cô ấy lại thân thiện như vậy."

Lý Hồng cũng gật đầu: "Đúng vậy, trước kia nghe nhà thiết kế thời trang khác nói tính tình Ngụy lão sư có chút táo bạo, còn nói đánh người rất thô bạo, hôm nay nhìn thì hoàn toàn là tin đồn bậy bạ."

Dư Văn Văn khích lệ: "Trẻ tuổi thông minh lại xinh đẹp, tốt nghiệp đại học Eikuni, quan trọng là còn rất có năng lực, cũng không biết người nào có phúc khí, có thể cưới được một người vợ như Ngụy Như lão sư."

Ngụy Vĩ Đống nói: "Hai chúng tôi đều mang họ Ngụy, sao đầu óc tôi lại không tốt như cô ấy nhỉ, chỉ hi vọng con gái của tôi có đầu óc thông minh như cô ấy."

Giang Dục nói: "Sao ăn có một bữa cơm, mà mấy người đều trở thành fan của cô ấy vậy?"

Điền Tư Hàm: "Vậy anh cảm thấy cô ấy không giỏi à?"

Giang Dục nói: "Cũng tạm, cũng rất dịu dàng." Ít nhất dịu dàng hơn người đại diện Lăng tỷ của y nhiều.

Thời Phi gắp đồ ăn, chậc chậc lắc đầu, quá nông cạn, đều là nhân loại nông cạn.

Dễ dàng bị lừa như vậy.

Điền Tư Hàm xoa bụng mình cũng cảm thấy hình như ăn hơi nhiều, định đi WC.

Kết quả không bao lâu liền vội vàng chạy về: "Không ổn rồi, đánh đánh đánh nhau rồi, Ngụy Như lão sư cùng một người đàn ông xảy ra xung đột ở nhà vệ sinh."

Đám người Ngụy Vĩ Đống lập tức đứng dậy, "Cái gì, bọn họ bắt nạt Ngụy Như lão sư? Chúng ta chạy nhanh đi xem."

Mặc kệ thế nào Ngụy Như cũng là khách quý ông mời tới, không thể để xảy ra chuyện được.

Bởi vì Thời Phi, Giang Dục đều là minh tinh không tiện ra mặt, Ngụy Vĩ Đống còn gọi cả nhân viên công tác của chương trình ở bàn bên cạnh đi theo.

"Lát nữa mọi người đi qua cứ kéo người ra trước rồi nói, nếu chẳng may đối phương thô bạo, lúc cần thì phải đánh trả, cũng không thể để khách quý chúng ta mời tới bị thiệt trong tay chúng ta được." Cùng lắm thì lúc đánh xong, lại bồi thường chút tiền, tóm lại khách mời trong tay mình không thể bị thiệt.

Kết quả nhóm người này vừa chạy tới, liền thấy Ngụy Như đang túm tóc một người đàn ông tát cho gã hai cái, người đàn ông kia bị đánh chảy cả máu mũi.

"Này này này này, sao lại thế này?" Ngụy Vĩ Đống nuốt nước miếng nói: "Không phải nói Ngụy Như lão sư bị đánh sao? Cô xem dáng vẻ thế này mà là bị đánh à?"

"Tôi tôi nhìn thấy người đàn ông này tới gây sự với Ngụy Như lão sư, còn muốn sàm sỡ Ngụy Như lão sư, nếu không gọi người có lẽ sẽ bị đánh." Lại nói dù thế nào cũng là nhà thiết kế mình thích, cũng không thể để bị thiệt được.

"Trước kéo người ra đã." Chỗ này là nơi công cộng, Ngụy Vĩ Đống muốn tìm người kéo Ngụy Như ra.

Thời Phi vươn tay ngăn lại nói: "Không cần đi, tôi nghĩ Ngụy Như đánh người này chắc chắn là có lý do."

Ngụy Vĩ Đống còn muốn nói gì, liền thấy Cố Việt Trạch nói: "Nghe cậu ấy."

Ngụy Vĩ Đống còn có thể nói gì, kim chủ ba ba đã mở miệng, có chuyện gì dù sao kim chủ ba ba cũng sẽ giải quyết tốt hậu quả.

Lúc này trong ghế lô có bốn người đàn ông chạy tới, cả đám đều mặc tây trang, họ chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy bạn mình bị Ngụy Như đánh đập điên cuồng, tức giận nói: "Ngụy Như, cô quá đáng rồi đấy, thật sự cho rằng cô là nhà thiết kế của Lan Liên Phường, cho rằng có Phương Hạo Chu che chở cô, chúng tôi không dám động tới cô có phải không?"

Ngụy Như đá văng người trong tay ra, cởi bỏ cúc áo vest trắng: "Vậy tới thử xem, vừa lúc hôm nay tôi đánh hết đám cặn bã các người, đỡ phải tới cửa tìm từng người."

Ngụy Như còn đá giày cao gót màu trắng của mình sang một bên, lộ ra móng chân sơn màu đỏ.

Mấy người kia cũng không khách khí, trong miệng toát ra một đống lời t.hô tụ.c, câu sau khó nghe hơn câu trước, trong đó có không ít câu mang tính sỉ nhục nữ giới.

Ngụy Như cũng không chửi lại bọn họ, dù sao chỉ một chữ Đánh.

Nhìn thân thủ có vẻ như từng học qua một chút, tất cả đều là những chiêu nham hiểm, đá chân giữa, chọc hai mắt, véo tai đủ các chiêu mang tính sát thương, thậm chí còn cả chiêu khỉ trộm đào.

Đám người Ngụy Vĩ Đống, Giang Dục nhìn mà không khỏi khép chặt hai chân, nuốt nuốt nước miếng.

Ngụy Vĩ Đống nói: "Tôi thu lại lời nói lúc trước."

Giang Dục nói: "Tôi cũng thu lại."

Ngụy Như đánh người xong, còn vô cùng ngầu lòi hất hất mái tóc quăn màu nâu của mình một cái.

Hai mắt Dư Văn Văn sáng ngời nói: "Ngụy Như lão sư ngầu lòi quá."

Ngụy Vĩ Đống, Giang Dục cùng các nhân viên của chương trình khác không khỏi ghé mắt nhìn Dư Văn Văn, sau đó phát hiện không chỉ cô, mà Lý Hồng cùng Điền Tư Hàm đều lộ ra dáng vẻ sùng bái.

Dư Văn Văn còn tiếp tục nói: "Thân phận của tôi quá không thích hợp, nếu không tôi cũng muốn đi lên đạp hai cái.

Cô nghe mấy lời chửi bới của đám người này đi, khó nghe như vậy, còn coi thường phụ nữ.

Hiện tại nữ giới chúng ta có gì kém nam giới."

Điền Tư Hàm gật đầu lia lịa.

Tư duy của nam và nữ quả nhiên không giống nhau.

Giang Dục nhìn thấy không bao lâu, mấy người đàn ông kia đã bị đánh ngã, không khỏi tò mò: "Mấy chiêu này của Ngụy Như lão sư là ai dạy vậy? Cảm giác giống như chuyên môn nhằm vào đàn ông."

Thời Phi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giơ tay sờ sờ mũi mình.

Tất cả những chiêu này đều là cậu dạy.

Mấy người kia bị đánh, một đám đều không phục kêu gào muốn báo cảnh sát.

Ngụy Như không ngại đối đầu trực diện với bọn họ.

Sau khi xong việc, cư nhiên giống như không có việc gì đi lại giày cao gót, rửa sạch tay liền trở về tiếp tục liên hoan.

Trải qua chuyện vừa rồi, bàn ăn rơi vào im lặng.

Xảy ra chuyện như vậy, Ngụy Vĩ Đống không thể không hỏi lý do đánh nhau.

Dù sao Ngụy Như cũng là khách mời đặc biệt chương trình bọn họ mời tới, lại đang liên hoan cùng bọn họ, sự tình vừa rồi không ít người đều nhìn thấy.

Tuy bọn họ không ra tay, nhưng khó bảo đảm người công ty khác không nhân cơ hội ụp mọi chuyện lên người bọn họ, hoặc là bôi đen chương trình, ekip chương trình cần phải chuẩn bị trước khủng hoảng quan hệ công chúng.

"Trước hết, người bị tôi đánh kia tên là Từ Thiên Thân, là nhà thiết kế của Khỉ La Các, tên cặn bã kia ỷ vào bản thân có chút tiền, vẻ ngoài cũng đẹp trai, ngoại tình lừa gạt tình cảm phụ nữ, rất nhiều cô gái phá thai vì gã ta, như vậy còn chưa hết.

Gã ta còn vươn tay tới bộ phận thiết kế của Lan Liên Phường chúng tôi, lừa Tiểu Hồng của phòng thiết kế mang thai, cuối cùng muốn lợi dụng Tiểu Hồng trộm bản thiết kế của Lan Liên Phường chúng tôi."

"Tiểu Hồng không đồng ý, gã ta liền mang người phụ nữ khác tới trước mặt sỉ nhục kí.ch th.ích Tiểu Hồng, Tiểu Hồng thương tâm quá độ mà sảy thai, còn đang nằm bệnh viện.

Cái thằng này còn chưa đi xem qua một lần, vừa rồi gặp ở toilet thấy gã đang ôm gái tình chàng ý thiếp, nhất thời không nhịn được liền tát cho gã vài cái."

Ngụy Như nhẹ nhàng bâng quơ kể ra mọi chuyện.

Mọi người: Cô đây đâu phải là tát cho vài cái, ít nhất là mười mấy cái, mặt của cái người tên Từ Thiên Thân kia đều sưng thành đầu heo không nhận ra ngũ quan rồi.

Lời đồn quả nhiên có vài phần đạo lý, Ngụy Như lão sư đánh nhau đúng là rất thô bạo.

Nhưng sự tình đúng như Ngụy Như nói, cái tên kia đúng là xứng đáng bị đánh..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!